Chap 2
Buổi sáng hôm sau, như mọi ngày, Black đã thức dậy từ sáng sớm
để chuẩn bị bữa ăn sáng.Nhưng hôm nay cô phải chuẩn bị thêm một phần cơm nữa
dành cho vị khách đã hiện diện ở nhà cô từ tối hôm qua. Khi cô tỉnh dậy thì điều
đầu tiên Black nhìn thấy chính là khuông mặt đang say ngủ của Gekikara, với bàn
tay đặt lên tay của cô, nắm chặt. Black mỉm cười, chưa bao giờ cô được nhìn thấy
Gekikara khi ngủ cả. Trước đây, tuy rằng Gekikara có tới nhà cô và ngủ lại qua
đêm, nhưng khi cô tỉnh dậy, thì Gekikara đã đi từ sớm. Không biết rằng cô đi
đâu, nhưng khi Black tới trường thì đã thấy Gekikara đang ngồi đó, chơi đùa với
những thứ kỳ lạ, khi là một ống tuýp sắt, khi là một cây kiếm gỗ. Trên người cô
đầy máu, nhưng lại không có một vết thương nào, trên miệng liên tiếp phát ra những
tràng cười vui thú.
“Ohayou~~Black~~” Với chất giọng như thường lệ,Gekikara khi
phát hiện Black đang nhìn cô thì cũng chỉ cười mỉm “Nee~~~Okotteru~~~”
“Okottenai~~Làm gì mà vui vậy?” Lạnh lùng, Black ngồi xuống
chiếc ghế kế bên Gekikara và mở quyển sách mình hay đọc, chăm chú vào nó.
“Hahaha~~~” Không trả lời, Gekikara chỉ tiếp tục cười, Black
liếc nhẹ qua cô bạn mình và thấy rằng cô ấy cũng đang nhìn mình. 2 ánh mắt chạm
nhau, Black nhanh chóng thu ánh nhìn của mình lại và chú tâm vào trang sách.
Nhớ lại những kỷ niệm mà mình đã từng có khi còn ở MajiJo,
Black mỉm cười. Yuko-san là người đã nhìn ra tốc độ của cô, và hạ gục cô rất
nhanh chóng. Đó là lần đầu tiên cô bị thương,và cũng là lần đầu tiên cô chịu
khuất phục trước một ai đó. Yuko-san đã lên tiếng mời cô vào Rappapa, và tên của
cô từ đó sẽ là Black – nó có nghĩa là khi giao đấu với ai đó, thì cô sẽ làm cho
họ có cảm giác như xung quanh đều trở nên tối đen, không có một tiếng động. Cái
tên này, còn nói lên rằng, cô là một người Black Heart, không có một cái gì gọi
là nhường nhịn đối thủ, ngay cả khi hắn đã chịu thua.
Vào Rappapa, cô biết rằng, vẫn còn một vị phó thủ lĩnh nữa:
là Sado-san. Trên người của người này, cô cảm nhận thấy một sát khí, không mạnh
như Yuko-san, nhưng đủ để triệt hạ tất cả mọi Yankee nào dám lại gần. Và căn
phòng đó, còn có 3 người nữa, là một phần của Shitennou, cũng như cô. Người đầu
tiên là Shibuya, một cô gái với mái tóc xoăn nâu dài, đôi mắt sắt lẻm nhìn về
phía Black. Torigoya là tên cô gái thứ 2 đang nằm dài trên ghế, vẻ mặt thì cứ
ngơ ngơ, ngó qua ngó lại,trên tay thì cầm một cái lông gà phe phẩy. Cô gái này
có một vẻ đẹp không ai có thể cưỡng lại được, rất hấp dẫn.
Còn người cuối cùng…cô không thấy đâu cả. Cô nhìn vào
Yuko-san, và thứ cô nhận lại chỉ là một nụ cười ẩn ý. Cả 3 người kia cũng chỉ
liếc nhìn cô mà không ai trả lời. Bỗng nhiên, có một tiếng cười rùng rợn đến sống
lưng vang vọng lại từ phía sau lưng cô. Như phản xạ, cô chạy nhanh ra góc
phòng. Trước mắt cô là một cô gái, trên mặt có một vết xẹo nhỏ phía đuôi mắt.
Trên người đầy máu, gương mặt thì tỏ vẻ thích thú, cứ liên tục đưa móng tay lên
miệng cắn, tạo ra những âm thanh tách tách đi kèm với nụ cười kia càng làm cho
Black rợn người. Nhưng cô không thể hiện một biểu hiện gì trên mặt cả, chỉ nhìn
chăm chú vào con người phía trước.
“Nee~~Okotteru?” Cô
gái ấy cười rồi quay lại ngồi vào chiếc ghế cạnh tường mà chơi đùa với những
chiếc kèn ở trên kệ.
Black nhíu mày. Cô lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Đó là Gekikara, một trong bốn Shitennou. Nhưng cẩn thận khi
đứng gần nó, vì nó có một chút vấn đề ở đây.” Sado-san chỉ chỉ vào đầu
mình.Black gật nhẹ,rồi tìm chỗ an tọa để đọc quyển sách cô luôn đem theo trên
tay.
Và cứ thế, cô và Rappapa đã trở thành ác mộng cho các băng
nhóm Yankee trong MajiJo. Tiếng đồn lan xa đến các trường khác, và chúng cử
băng nhóm mạnh nhất của mình đến để hạ gục Rappapa. Nhưng không bao giờ thành
công cả. Yuko-san và Sado-san là bộ đôi mạnh nhất trường, họ đánh nhau rất hợp
ý, chẳng mấy chốc địch thủ xung quanh họ đều ngã gục. Shibuya thì từ từ mà chậm
rãi bước đến giao đấu với từng tên, nhưng gương mặt không lộ một chút gì gọi là
sợ hãi. Torigoya là người ít đánh nhau nhất nhóm,thoạt nhìn có vẻ Torigoya rất
yếu so với ba Shitennou còn lại, nhưng sự thật là, cô nàng này chỉ cần đặt tay
lên đầu họ, sau đó lầm bầm vào tai, và họ sẽ ngã gục mà không cần phải tốn công
sức. Về phần mình, với tốc độ này, Black chỉ cần vài giây là có thể làm cho bọn
Yankee gục ngã dưới chân. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là nhân vật bí ẩn
kia – Gekikara. Càng đánh càng hăng, dù bị đối thủ đánh bao nhiêu lần thì
Gekikara chỉ có thể cười, miệng thì luôn hỏi “Okotteru?”, không thể đếm được rằng
đã có bao nhiêu tên đã bị cô hạ gục, nó có thể lên tới hàng chục người. Nhưng
không dừng tại đó, cô tiếp tục chơi đùa với chúng, hết tên này đến tên kia, cho
đến khi Yuko-san bảo dừng lại, thì cô mới chịu bỏ đi. Black, như thường lệ, chỉ
cười nhẹ “Thú vị thật.”
Khi đến năm thứ 3, là năm cuối cùng của cô và mọi người
trong Rappapa, thì Yuko-san đã phát hiện mình bị ung thư phổi và phải vào bệnh
viện điều trị, nhưng Yuko-san lại nói dối mọi người rằng cô chỉ bị bệnh thông
thường, nghỉ ngơi sẽ khỏi. Mục đích là vì Yuko-san không muốn cả trường sẽ làm
loạn lên khi cô không có mặt. Còn một điều nữa, Gekikara đã giao đấu với một
tên con trai ngoài đường và đánh hắn tới gần chết.Chuyện này không còn là chuyện
riêng của Yankee nữa rồi, cảnh sát đã can thiệp, Gekikara bị bắt vào trại cải tạo
vài tháng. Thế là Rappapa chỉ còn cô, Sado-san và hai người còn lại. Mọi chuyện
cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày tốt nghiệp. Bệnh của Yuko-san đã chuyển
biến xấu hơn, Yuko-san về trường dự lễ tốt nghiệp lần cuối cùng. Và khi nhìn vị
lãnh đạo của mình ra đi, không ai có thể làm gì ngoài việc khóc. Sau buổi lễ,
Black tìm thấy Gekikara đứng dưới cây anh đào mà Yuko-san yêu quý, với những
dòng nước mắt lăn dài trên má.
“Em sẽ giữ đúng lời hứa với chị, Yuko-san, em sẽ tốt nghiệp
vào năm sau.” Gekikara lấy tay quẹt nước mắt và mỉm cười khi nhìn lên những
cánh hoa anh đào đang từ từ rơi xuống.
“Em nghĩ rằng em sẽ chôn chặt tình cảm của mình, nhưng em vẫn
sẽ quan tâm và chăm sóc cho cậu ấy.” Black ngạc nhiên khi nghe câu nói phát ra
từ Gekikara. Cậu ta thích ai à? Không phải cậu ta lúc nào cũng chỉ có đánh nhau
thôi sao?
Suy nghĩ ấy đã theo Black bao lâu nay, cô vẫn tò mò không biết
người bạn của mình thích ai, và người đó làm sao có thể làm cho Gekikara khát
máu động lòng?
Mải mê suy nghĩ, Black không nhận ra rằng Gekikara đã thức dậy
từ lúc nào, và hiện tại đang đứng sau lưng cô.
“Ohayou~~” Gekikara nói nhỏ vào tai Black làm cô giật mình
buông chiếc muỗng trên tay, làm cho nó rơi xuống đất.
“Này, cậu làm tớ giật bắn cả người.”Black cúi xuống nhặt chiếc
muỗng lên. “Lần sau mà thế nữa tớ cho nhịn ăn.”
“Okotteru~~Maji de Okotteru~~” Gekikara cười “Gomen nee~~”
Cô bước ra phía bàn ăn và ngồi đợi bữa sáng của mình do chính tay bạn cô nấu.
Sau bữa sáng, Black bồng con trên vai và đi đến siêu thị bắt
đầu một ngày làm việc mới của mình.
“Sao cậu không đến trường học đi?” Black hỏi cô bạn đang đi
bên cạnh mình.
“Hôm nay tớ nghỉ.”
“Nghỉ thì làm sao mà tốt nghiệp?”
“Không sao, chỉ cần không đánh nhau là được. Nhỉ,
baby-chan?”
Gekikara mỉm cười và chơi đùa với đứa con của Black. Black
thì chỉ có thể lắc đầu.
Tại siêu thị hôm nay lại có thêm một nhân viên không công là
Gekikara phụ giúp nên Black cảm thấy công việc nhẹ nhàng hơn. Tuy Gekikara
không làm gì nhiều nhưng chí ít cô ấy còn có thể giữ con cho mình. Black thầm
nghĩ.
“Black~~ Tớ không biết thay tã đâu~~~”
“Black~~ Nó khóc hoài à~~”
“Black~~ nó nhéo tớ~~”
Black chỉ biết lắc đầu.
“Không biết từ khi nào mình đã có thêm một đứa con nữa thế
nhỉ.” Cô thầm nhủ.
“Cậu thích bao tay màu nào thế Nezumi?” Black nghe một giọng
nói rất là quen thuộc, cô bèn nhìn sang khu bán bao tay/vớ/khăn tắm và thấy hai
hình bóng,cả 2 đều mặc đồng phục MajiJo, một người cao hơn khoác một chiếc áo
len vàng, một người mặc một chiếc áo khoác trùm đầu.Cô gái cao hơn kia đang lựa
hết chiếc bao tay này đến bao tay khác.Còn cô gái nhỏ hơn thì cứ nhai sing gum
chóp chép, nhìn người con gái kia và cười.
“Center,cậu phải lựa bao nhiêu cái mới đủ? Lấy đại một cái
nào đó đi rồi còn về nữa.”
“Không không, quà cho cậu thì phải lựa thật kỹ chứ.”
“Nhưng tại sao lại là bao tay?”
“Vì nó sẽ thay tớ giữ ấm tay cậu.” Cô gái cao hơn kia vừa
chăm chú lựa vừa trả lời, mà không để ý rằng mặt của cô bé nhỏ hơn ngày càng
chuyển sang màu đỏ.
“Center, Nezumi, hai người làm gì ở đây vậy?” Gekikara bồng
đứa con của Black chạy lại chỗ hai cô gái kia.
“Gekikara!!” Center reo lên, rồi bỗng nhiên cô hướng ánh mắt
vào đứa trẻ trên lưng Geki “Ồ, con ai đây? Hay là cậu đang làm công việc trông
trẻ?”
“À, đây là con của…”
“Con tôi đấy.” Black bất thình lình xuất hiện sau lưng
Nezumi.
“Black!” Nezumi quay người lại, với cảm giác lạnh thấu xương
chạy dọc sống lưng, cô dựa người vào Center.
“Chị…”
“Tôi là nhân viên ở đây, và đứa nhỏ này là con của tôi.”
“Ra thế.”
“Center, sao hai người thân nhau quá vậy? Có lẽ nào…”
Geki mỉm cười một cách gian tà.
“Không…không phải…” Nezumi lắc đầu
“Cậu ấy là bạn gái tôi. Tôi đang lựa quà tặng sinh nhật cậu ấy.”
Center khoác vai Nezumi và kéo cô chuột vào người mình.
“Hahaha, biết ngay mà. Chúc mừng hai người.” Geki cười.
“Chúc mừng.” Black vừa quay lưng đi, vừa nói.
“Có người yêu thật tuyệt nhỉ.”
Câu nói của Geki làm cho Black dừng bước, nhưng chỉ trong
vài khắc, sau đó cô lại tiếp tục bước đi.
“Cha cha cha, siêu thị này cũng to ghê nha tụi bây. Xem hốt
gì thì hốt đi, tao trả. Ê, mấy cuốn tạp chí đó hay lắm đó mày.” Một nhóm thanh
niên vừa bước vào siêu thị vừa cười nói ồn ào. Trong siêu thị chỉ có một vài
người khách nên họ không góp ý, một phần cũng vì đám thanh niên kia trông bặm
trợn nên họ cũng không muốn dính dáng đến.
Black thì khác, cô ghét sự ồn ào. Và ghét cả những người gây
nên sự ồn ào này.
“Các vị có thể giữ yên lặng được không ?” Với khuôn mặt lạnh
lùng của mình, Black điềm đạm nói.
“Ê chị gái này xinh nè bây.” Một anh chàng đi lại khoác vai
Black, nhưng đã bị cô dùng tốc độ của mình cho ăn quả hụt.
“Haha, quáng gà hả mày, sao tự nhiên té vậy?” Đám thanh niên
kia cười phá lên.
Cùng lúc đó, bên phía của 3 người kia.
“Bọn này ồn ào thật. Tôi rất ghét những tên con trai như vậy.”
“Đúng đó Nezumi, nếu đây không phải là siêu thị mà là
MajiJo, tôi sẽ cho bọn chúng lên dĩa ngay.”
“…” Gekikara vẫn im lặng, cô chuyển đứa bé sang cho Center,
và lẳng lặng bước tới gần chỗ của Black và đám thanh niên kia.
“Chị gái à, chị đi chơi với tụi này đi, tụi này học ở KeiO,
rất là giàu đó nha.” Một tên choai choai trong đó lên tiếng.
“…” Black vẫn im lặng nhìn bọn chúng. Nếu như không phải là
Black mà là Shibuya hay Sado, thì đám thanh niên này đã nằm lăn lóc dưới đất mà
giãy giụa từ lâu rồi.
“Ê, mày tự tin mình đẹp, vậy thử rũ chị gái này đi chơi xem
Kaito?” Sau tiếng khích của đám bạn, một người thanh niên bước lên. Với vẻ
ngoài bảnh bao, hắn có thể đánh gục bao nhiêu người con gái tùy thích.
“Kai…to…” Black ngập ngừng, cô không thể nào tin được những
gì đang diễn ra.
“Yuki…”
“Ê mày quen chị ấy hả?”
“Bạn gái cũ. À không phải, là vợ chứ nhỉ, Yukirin?” Tên
Kaito kia mặt trở nên cực kỳ đểu giả, lại khoác vai Black.
“Vợ hả? Vậy là hai người làm rồi hả?” Mấy tên kia nhao nhao
lên.
“Ừ, có cả một đứa nhóc nữa. Con mình đâu rồi Yukirin?” Bọn
chúng cứ thao thao bất tuyệt, xem Black như một trò chơi, tung qua hứng lại.
“Con? Xin lỗi, đó không phải là con anh.”
“Vậy là em còn làm với nhiều thằng khác nữa hả?”
“Ghê nha chị gái.” Black cứ liên tiếp bị chọc bởi bọn kia mà
không thể làm gì. Vì cô không thể nào ra tay với người mà cô đã yêu…và vẫn đang
còn thổn thức…
BỐP!
Kaito, người vừa nhận một cú đá thật mạnh vào sau lưng, ngay
lập tức bay thẳng vào đám bạn mình làm cho cả bọn ngã lăn ra đất. Ai cũng ngạc
nhiên và nhìn vào tác giả của cú đá kia.
“Cút ra khỏi đây.MAU!” Gekikara tức giận hét lớn. Đám con
trai kia sợ hãi kéo nhau chạy thật nhanh. Không gian lại trở nên yên tĩnh, với
Black vẫn còn đang đứng đó. Gekikara chạm tay vào vai Black và kéo cô trở về.
“Ge…ki…” Black ngơ ngác nhìn vào người bạn của mình, đột
nhiên, cô ôm chầm lấy Geki và khóc.
“Bl…Yukirin…” Geki gọi tên của người con gái yếu đuối trước
mặt mình. Cô dùng tay xoa nhẹ đầu của Black và dỗ dành.
“Nín đi…nín nào…đừng khóc, con nó cười cho đấy!”
“Geki…Tớ…” Black cứ tiếp tục khóc, cô xem mọi người chung
quanh là những vật thể vô hình, nơi đây chỉ có cô và Geki, vì thế, cô cứ tiếp tục
òa khóc.
Cô vẫn còn yêu Kaito, ít ra vẫn còn tình cảm với hắn. Và khi
hắn trêu chọc cô, thậm chí nhạo báng cô, cô vẫn không nhẫn tâm đánh hắn.
“Nín nào…” Geki an ủi Black. Trong lòng cô cảm thấy như bị một
chiếc kim đâm vào,cảm giác nhói đau cứ xuất hiện nơi lồng ngực. Cô ghét như vậy.
Cô ghét khi thấy Black của cô khóc, cô ghét khi thấy Black của cô đau khổ, mà
cô lại không làm được gì…Ý nghĩ hôm qua lại xuất hiện trong đầu cô.
Đêm ấy, Geki dẫn Black về nhà rồi chuẩn bị quay lại nhà
mình.
“Geki…” Black bỗng nhiên nắm lấy tay Geki, với gương mặt cúi
gằm xuống giường.
“Re…Rena…Ở lại với tớ…”
“Bla…Yukirin, cậu gọi tên tớ, đây là lần đầu tiên cậu gọi
tên tớ…”
Geki vui mừng. Đây là lần đầu tiên ma Black gọi tên thật của
cô, điều này làm cho tim cô bỗng dưng đập mạnh.
“Rena…” Black bỗng nhiên đỏ mặt. Cô cảm thấy hơi ngượng khi
gọi Geki như vậy.
Geki cười tươi rói, một tay bồng đứa trẻ, một tay xách bịch
đồ mà họ mang về từ siêu thị. Chiều hôm ấy, Geki đã xắn tay áo, vào bếp chuẩn bị
một bữa thịnh soạn cho hai mẹ con Black. Thế nhưng, sau một hồi nghe tiếng loảng
xoảng của bát đĩa,và tiếng la ó của Geki thì đích thân nàng Black lại phải lăn
vào bếp dọn dẹp, tiện tay làm luôn một vài món.Geki cảm thấy hơi xấu hổ vì đã để
Black phải dọn dẹp mớ hỗn độn mà mình gây ra.
Đêm ấy, sau khi ăn xong, Geki phụ Black rửa hết đống chén
dĩa, rồi sau đó cô bảo với bạn mình rằng cô sẽ về nhà để lấy một số đồ rồi quay
lại sau.
“Không sao, cậu cứ về nhà ngủ. Cám ơn cậu đã ở lại ăn cơm với
tớ.” Black vừa cười vừa cầm cây lau nhà.
Đột nhiên, từ phía sau, Geki tiến lại ôm nhẹ Black. Cô phà
hơi thở ấm áp của mình vào cổ Black, rồi nhỏ nhẹ nói
“Nee~ Black~ Tớ yêu cậu~”
“Đừng đùa Geki à.” Black cười, cô lấy tay mình gỡ tay của
Geki ra khỏi người. Thế nhưng, vòng tay của Geki quá chắc chắn.Trừ khi chủ nhân
của nó muốn buông ra, không ai có thể tháo gỡ được.
“Không, là thật.Tớ nghiêm túc đó.”
Geki nói nhỏ nhẹ rồi dụi đầu vào cổ Black. Cô tự mỉm cười với
lòng mình, cuối cùng thì cô cũng có thể nói ra. Cô hy vọng rằng nếu cô thổ lộ,
khoảng cách của cô và Black sẽ thu hẹp lại, không còn ở mức bạn bè nữa.
“Xin…lỗi…” Black nói.Cảm thấy vòng tay trên cổ mình dần lỏng
đi, cô nhẹ gỡ nó ra. Quay lại đối diện với Geki, Black cười nhẹ. Trong nụ cười
của cô có một chút gì đó thoáng buồn.
“Xin lỗi cậu, tớ…”
Chưa kịp để Black dứt hết câu, Geki nắm chặt lấy vai của
Black, kéo cô lại gần và đặt môi mình lên môi Black. Nụ hôn kéo dài trong vài
giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tim Black khẽ đập loạn nhịp.
Nụ hôn này…nó quá ấm áp…ấm đến nỗi, trái tim cứng như đá của
Black cũng đã tan chảy, ít nhất là một phần nào đó.
“Đùa thôi. Okotteru~?”
Geki buông Black ra, cô lại tiếp tục cười nụ cười đặc trưng
của mình. Black mỉm cười, cô đoán trước là bạn mình không thể nào thích mình được.
Thế nhưng, cô không hiểu sao, trong vài giây ngắn ngủi, trái tim của cô cũng đã
rung động bởi nụ hôn kia.
Chào tạm biệt Black, Geki khẽ sải bước đi. Cô không biết rằng
mình sẽ đi đâu, về nhà ư? Cô ngước lên nhìn bầu trời bên trên, nó tăm tối, các
vì sao như đã khuất dạng sau những đám mây mù kia. Duy chỉ có một ánh trăng vẫn
mãi sáng rực trên trời, ánh sáng của nó lan tỏa khắp nơi. Geki mỉm cười. Nếu
trái tim cô là bầu trời, thì Black chính là ánh trăng sáng rực kia. Bầu trời có
thể có muôn vì sao, những vì sao đó chính là tình bạn, thế nhưng, chỉ có thể có
duy nhất một mặt trăng tọa lạc trên bầu trời ấy, mặt trăng ấy chính là tình
yêu. Black có thể không yêu cô, nhưng không sao, đối với Geki, điều cô cần,
chính là Black được hạnh phúc.
“Làm sao mày quen được con nhỏ lúc sáng vậy Kaito?”
“Chậc, nhà nó với tao khi xưa là hàng xóm. Nhà nó nghèo lắm
mày ạ, lại đông con, nó là chị cả,vừa thấy tao nên mê tít.”
“Thấy gì mày?” Lũ con trai cười lớn
“Thấy tao đẹp trai,
nhà tao giàu, nên mê. Nói chứ con ấy xinh nhất trong xóm, nên tao cũng
thích. Mà tao đâu có khùng đâu mà yêu nó, chỉ chơi qua đường thôi, ai bảo nó
ngu nó tin làm gì.”
“Chém gió vừa thôi!”
“Chém cái đầu mày.Con ấy mặt thì u ám, lại học ngay cái trường
yankee đầu đường xó chợ, đàn đúm bạn bè đi đánh nhau, ai khùng mới mê nó.”
“Thế sao mày dụ được nó?”
“Có chiêu cả mày ạ. Kỳ Noen hai năm trước, nó thấy tao vừa
chuyển về ấy nên mê tít. Tao cũng ậm ừ với nó cho vui,rồi dụ nó từ từ.Vài tuần
sau, lợi dụng nhà tao có tiệc, tao rủ nó qua rồi chuốc nó say, sau đó xử đẹp. “
“Ghê, nhìn mặt mày ngu vậy mà cũng thông minh nhỉ?”
“Ngu cái con khỉ. Mà đêm ấy nó tỉnh dậy mò về trước, ngày
hôm sau thấy bảo nó bỏ nhà đi rồi. Chắc là không dám nói với ba má.Cứ tưởng nó
chui ở xó nào rồi, giờ mới gặp lại được. Chắc nó đang cặp với chục thằng nữa kiếm
tiền nuôi con.”
“Con mày đẹp không? Tụi tao muốn coi mặt nó.”
“Tao còn chưa được thấy nữa là tụi bây.Mà tụi bây thấy nó thế
nào, được không, chuẩn bị sẵn tiền đi rồi tao giới thiệu cho. Nhìn bộ dạng lúc
sáng chắc nó còn thích tao lắm.”
Sau khi cười haha lên vài tiếng cực kỳ là tởm lợm, tên Kaito
đưa điếu thuốc lên miệng, phà ra một hơi. Hắn cứ ung dung bàn tán về Black với
đồng bọn mà không để ý thấy rằng có một cặp mắt đang nhìn mình giận dữ.
“Thằng khốn” Gekikara nắm chặt tay lại tạo thành nắm đấm. Mắt
cô long lên những vằn đỏ căm hờn như một con thú hoang, tiếng nghiến răng ken
két như báo hiệu ngọn lửa đã nhen nhóm từ khi còn ở siêu thị đang bùng cháy một
cách mạnh mẽ.
“Còn cái con nhỏ lúc chiều, tao nghĩ chắc là bạn cùng trường
với nó. Oài, toàn lũ đầu trộm đuôi cướp, trôi sông lạc chợ. Học hành chả ra đám
ôn gì. Cặn bã cả lũ, đúng là có cha sinh ko có mẹ dạy”.
Ngay lúc đó Gekikara đã thật sự mất đi bình tĩnh. ‘Giết!’ Đó
là thứ duy nhất Gekikara muốn làm ngay lúc này và e rằng có lẽ cả Yuko-san sống
lại cũng ko ngăn cản được cô.Ngu? Mê tít? Trốn xó? Cặp kè? Những từ ngữ này của
bọn chúng đã vượt quá giới hạn sức nhẫn nhịn của một con người và là quá quá vượt
đối với một kẻ có vấn đề về “đầu” theo lời Sado như Gekikara. Chậm chầm tiến đến
băng ghế của lũ ngơ ngác chưa nhận ra sát khí kinh hồn, Gekikara hồi tưởng lại
lời Black đã nói với cô. Black ko muốn cô gây chuyện với ai vì cô phải giữ được
lời hứa tốt nghiệp năm nay với Yuko. Nhưng, gạt phăng những lời khuyên, gác đi
lời hứa ấy, Gekikara thề với lòng, rằng
chỉ lần này thôi, cô sẽ bắt bọn khốn kia trả giá vì đã dám lăng mạ Black của
cô. Bọn chúng có thể gọi cô bằng bất cứ thứ gì chúng muốn, nhưng nếu là để nói
Black thì chắc chắn rằng bọn chúng sẽ thấy hối hận vì cái mồm của mình khi xuống
đến cổng địa ngục.
“Này em gái, đi đâu đấy? Sao hùng hùng hổ hổ vậy em? Trời,
còn lườm anh như thế nữa à?”
Một tên trong số nhóm 10 người đứng ra chặn Geki lại trước
khi cô kịp đến thỉnh giảng kẻ đã trực tiếp làm Black đau khổ.
“ Ể? Ko phải con nhỏ hồi chiều đá mày sao Kaito?”
“Ồ!! Đúng là em ấy!
Chà chà, mặt mũi hầm hố bặm trợn chưa kìa?!”
Cả lũ nhao nhao lên. Chúng xem thường những gì Geki định làm
với chúng và chúng đã phạm sai lầm lớn.Trước mặt chúng là Gekikara, là nỗi khiếp
sợ của những học sinh trong Maji, là ác mộng dành cho những ai dám tuyên chiến
với cô. Khi vừa vào Maji, cô đã một mình hạ gục những tên đầu xỏ trong trường,
cô là bất bại, cho đến khi gặp Yuko-san. Cách đánh nhau của cô, cả Yuko và Sado
còn phải dè chừng. Trong Tứ trụ, cô là kẻ tàn bạo nhất, kẻ điên cuồng nhất, là
một con thú không có tính người. Mặc cho nạn nhân có van xin, lạy lục, cô vẫn
ra tay một cách tàn nhẫn với họ.
Thế nhưng, lúc trước, cô đánh nhau vì sự ham muốn, thì ngay
bây giờ, cô đánh nhau vì Black. Máu của cô đang sôi sục lên, như cái lần cô
nghe được nhóm Maeda đã hạ gục Black, à không, phải là hơn thế nữa. Bọn chúng
dám xỉ nhục Black, chính là chạm đến cái ‘nghiêm túc’ trong người Geki. Chính
những lời nói của chúng đã góp phần làm phun trào ngọn núi lửa kia. Dồn hết cơn
tức giận của mình vào ánh mắt, cô hết lia từ tên này sang tên khác, và cuối
cùng là dừng lại trên người Kaito.
“Cút sang chỗ khác.
Tao muốn thằng chết tiệt Kaito kia!” Gekikara gằn giọng, cô đang cố học chữ
“nhân từ” vốn ko có trong từ điển của mình.
“Em nghĩ là anh sẽ
làm theo lời em sao? Cô em bé nhỏ? Con bạn em đâu? Kaito của bọn anh đã bảo muốn
gặp baby của nó với cô bạn xuẩn ngốc của em mà”
BỐP!!!
Hắn định vuốt má Gekikara nhưng chưa kịp thì mặt đã va mạnh
vào thành ghế. Máu chảy ra từ một bên đầu, loạng choạng đứng dậy, hắn liên tục
phun ra hàng tá những từ ngữ chợ búa thô thiển. Sau đòn đánh đó, cả bọn con
trai bắt đầu phản ứng lại bằng cách lao vào tấn công đồng loạt Geki.
“Chúng mày thì biết
gì về Black?!”
Gekikara quát lên với tất cả căm tức, cô vừa né cú đấm yếu
đuối của một tên vừa vung cho hắn một thụi vào cần cổ khiến hắn á khẩu, ngã xuống
đất và ôm cổ họng mình giẫy đành đạch.Xoay người 180 độ tung thẳng cước vào bụng
một tên tính giở trò đánh lén, sau đó là nắm tay hắn kéo mạnh lại, dùng hết sức
cụng mạnh đầu mình vào đầu hắn, khiến tên đó ngã lăn ra đất với cái đầu máu
me.Những kẻ còn lại cũng ko khá hơn, đứa thì suýt mất cả hàm răng khi bị Gekikara
cầm đầu đập vào thanh xà ngang. Đứa thì nằm la oai oái với cánh tay bị gãy lặt
lìa. Nhiều đứa thì gần như bất tỉnh trước những trò tàn bạo của Gekikara.Có đứa
còn bị cột vào xích đu ko thể giẫy giụa. Chỉ biết ở đó chịu trận. Hắn bị Geki
dùng chân đá mạnh vào bụng khiến cả người lần đu bay cao lên rồi khi đu hạ xuống,
Geki lại tiếp tục đánh đấm đá, giống như đây là trò thục bi da ấy! Và tất
nhiên, thảm cảnh diễn ra trong trạng thái Pop. Nếu đó là Rock, sẽ tệ đến đâu? Nếu
là Rock, thì cả công viên này sẽ ngập tràn trong máu.
“Quỷ…..quỷ” – Kaito
tái xanh mặt, hắn định bỏ trốn tuy nhiên lại bị Gekikara cầm tảng đá khá to ném
trúng bắp chân. Ngã xuống, hắn chưa kịp hoàn hồn thì Gekikara từ xa đi đến đấm
tới tấp vào mặt. Tưởng chừng những cú đòn nặng ngàn cân ấy mạnh hơn hẳn những
gì bọn kia chịu đựng. Vì ngay từ đầu, kẻ Gekikara muốn “dạy dỗ” chính là hắn.
“ Mày giàu nên mê
à?!”
Geki giáng thẳng một cú cực mạnh vào mặt khiến môi hắn bật
máu. Nắm lấy tóc của hắn mà liên tiếp đập mạnh mặt hắn xuống đất, cô quát lên bằng
chất giọng giận dữ pha lẫn với căm tức.
“Mày dám nói thế?! Black yêu mày, cậu ấy yêu mày!”
“Vui chơi qua đường?!
Ngu thì ráng chịu à?!”
Gekikara bẻ gãy một cành cây ko to lắm phía xa rồi lại trở về
chỗ cái thân tàn của tên Kaito. Lấy tay mình nắm chân của tên xấu số ấy, cô
liên tiếp đá vào hông hắn ta.
“Thằng khốn nạn! Mày ko xứng với Black!!!!”
Vừa nói Geki vừa quật
cành cây thô cứng ấy vào người Kaito như tiều phu chặt cũi.Hắn la lên oai oái một
cách đau đớn.
“Mày dám lợi dụng
lòng tin và tình yêu của Black?”
Dựng đầu gã xấu số dậy, Gekikara dẫn hắn đến hay đúng hơn là
đá dần hắn đến dưới cái cây cổ thụ to nhất.
“Thì mày ko đáng được sống!!!”
Và kế đó, trên thân cây lập tức hứng lấy gương mặt bầm dập của
Kaito. Mơ màng, mơ màng, Kaito như kẻ mê ngủ vừa bị đánh thức khỏi và chuẩn bị
ngủ lại. Như thế là xong? Ko đâu, Gekikara nắm lấy chân hắn, lôi xềnh xệch như
đang lôi cây dù về phía hồ cùng với nụ cười “hình tượng” quen thuộc.
“Arg há há há” Geki
cười như kẻ điên dại. Nhưng thật ra là cô đang hưng phấn tột cùng khi kẻ xúc phạm
người cô yêu đang bị trấn nước như một tội đồ bởi chính tay cô. Lờ đờ hồi tỉnh
sau khi no nước, Kaito lại tiếp tục bị lôi đi. Trông hắn cứ như khách du lịch
“hạng vip” đang được Gekikara dẫn đi dạo
một vòng để chiêm ngưỡng các vật cứng xung quanh công viên.
“Cầu tuột nhé?!” Mạnh thật, Gekikara vác và quẳng Kaito lên
đầu cầu trượt, rồi nắm áo hắn kéo xuống dần, máu vươn dài theo đường trượt. Chạm
đất rồi nhưng cuộc phiêu lưu của gã kia vẫn chưa dừng lại. Thêm một đoạn trượt
và gặm cỏ trước khi mặt hắn lại đáp vào tảng đá gần đó. Gekikara đã kéo hắn giống
như một đứa trẻ đáng thích thú kéo lê con diều của nó chạy trên đất vậy!
“Yankee, học ko giỏi
thì Black ko được quyền yêu mày như một người con gái bình thường?!”
BỐP!
“Mày nói Black u ám? Mày có quyền gì mà xét nét cậu ấy!”
BỐP!
“Black cặp kè với những
thằng khác kiếm tiền nuôi con?” Gekikara đã hoàn toàn mất tự chủ. Lối đánh ấy
tàn bạo giống như một con thú hoang đang cố vật chết con mồi hơn là con người
đánh nhau.
“Mày đã thấy cậu ấy ở siêu thị mà còn dám nói thế?!
BỐP!
“Dù là thật thì cũng là để nuôi đứa con mày đã đẩy cho cậu ấy
đấy đồ khốn!!!”
Lò mò nhặt được một chai thủy tinh, Gekikara cầm nó, huơ huơ
và xách tên Kaito ỉu xìu đứng lên.
“Mày đau lắm đúng
ko? Black đã phải chịu đựng nhiều hơn thế
suốt thời gian qua”
Kỳ lạ lắm đúng không? Gekikara hôm nay đã nói rất nhiều và
hoàn toàn là những câu dài, có nghĩa và ko phải là ‘Okotteru?’ như thường lệ.
Cô dường như đã thuật lại gần hết những gì tên Kaito nói về Black…à ko….cô thật
sự đã nhớ hết chúng. Chúng cứ lảng vảng trong đầu cô bởi đó là những từ dùng để
hạ thấp phẩm giá của người con gái cô yêu.
“Tao tha cho cái mạng
chó của mày. Từ nay về sau, thử lai vảng trước mặt Yuki một lần xem, tao giết
mày! Tránh xa Yukirin của tao ra!”
XOẢNG!
Gekikara đập thẳng chai thủy tinh vào đầu Kaito. Hắn bất tỉnh
và Geki thì bỏ đi. Nhìn cảnh tượng hãi hùng cô để lại, nhất là tên Kaito, ít ai
dám nói bọn nó sẽ sống. Mà nếu có sống, đêm hôm nay cũng ám ảnh chúng cả đời.Chúng
đã được vinh dự chiêm ngưỡng sự giận dữ của một con thú hoang, và cơn ác mộng
này chắc chắn chúng sẽ không bao giờ quên được.
“Black, tôi đã nói sẽ làm tất cả vì cậu. Và sẽ giết bất cứ kẻ
nào đụng vào cậu”
Bỏ lại những tên xấu số sau lưng, Geki bước đi xiêu vẹo
trong màn đêm, chân cô kéo lê những dòng máu đỏ tươi, dài thườn thượt trên đất.
"Những kẻ nào làm cho cậu khóc, tớ sẽ cho chúng đổ
máu."